top of page
Search

[FANFIC] Đợi gió thổi qua

Tác giả: 瓶装困仔. (Lofter)

Trans + Beta: XK

Độ ngọt: Ngọt muốn khóc luôn :>

Thiết lập mốc thời gian: 2024-2029

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. VUI LÒNG REUP Ở NƠI KHÁC.

KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!!! KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!!! KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!!! ĐIỀU QUAN TRỌNG PHẢI NÓI BA LẦN!!!


00.


“Gió sẽ mang đi dấu vết của việc anh đã đến.”


01.


Buổi tối ở Bắc Kinh thật lạnh, Tống Á Hiên nghĩ, anh lại phạm sai lầm rồi.


Cơn gió lạnh lùa qua khung cửa sổ đang mở toang, phả vào khuôn mặt tái nhợt của người ngồi bên trong. Trong phòng không có bật đèn. Ánh trăng soi xuống như muốn mạ bạc từng sợi tóc của anh và nó cũng hắt một chút ánh sáng nhe nhói vào góc khuất trong phòng.


Điện thoại bên cạnh giường đột nhiên vang lên phá vỡ sự im lặng, trên màn hình liên tục nhấp nháy hiển thị tin nhắn, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, không ai quan tâm.


Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng ấm áp ngoài hành lang xông vào bên trong. Có người mở đèn.


"Tống Á Hiên nhi?"


Chủ nhân của cái tên được gọi quay đầu lại, khóe mắt bị gió lạnh ức hiếp đến đỏ hoe.


"Sao lại ngồi bên cửa sổ rồi? Anh có biết bản thân là bệnh nhân không?" Lưu Diệu Văn nhíu mày ôm lấy cái người đang mặc đồ bệnh nhân phong phanh kia, đem anh đặt lên giường, chu đáo giúp anh đắp mền cẩn thận.


Đinh Trình Hâm lặng lẽ đóng cửa sổ, bật hệ thống sưởi ấm, "Tại sao lại thiếu máu nghiêm trọng đến vậy?" Trong lời nói đều là sự lo lắng, "Có phải là tên tiểu tử Lưu Diệu Văn kia đối xử tệ em không? Nói với anh, anh cùng Mã ca sẽ giúp em đập em ấy."


Lưu Diệu Văn nắm lấy tay Tống Á Hiên, quay đầu nói: "Em xin các anh đối đãi tốt với em chút."

Trương Chân Nguyên búng một nhát vào trán cậu, "Còn đối đãi tốt? Á Hiên cũng đã nhập viện rồi, em còn muốn gì hả, lão đệ nhỏ?"


"Em không sao, có thể gần đây tập luyện kiệt sức quá thôi." Tống Á Hiên cất tiếng, thanh âm mệt mỏi lại khàn đặc, anh giơ tay vò vò quả đầu nhỏ của Lưu Diệu Văn.


"Hiên nhi, cậu cứ việc cưng chiều đi." Hạ Tuấn Lâm đứng bên cạnh rót ly nước ấm, "Lại không uống nước hả, cổ họng đều khô hết rồi kìa."


Lưu Diệu Văn giành lấy ly nước trước, đem ly đưa đến bên miệng Tống Á Hiên. Tống Á Hiên ngoan ngoãn theo đó mà uống.


"Về nhà ca ca đích thân xuống bếp, nhất định bổ sung lại dinh dưỡng và máu đã bị thiếu hụt của em." Mã Gia Kỳ lướt điện thoại, đã bắt đầu tìm kiếm thực đơn dinh dưỡng. "Quả nhiên đồ ăn bên ngoài không tốt bằng ở nhà."


"Muốn cái gì ca mua cho em, bây giờ thì đừng khách sáo nữa." Nghiêm Hạo Tường nhận cơ hội chiếm chút tiện nghi. Lưu Diệu Văn nhìn thấy cảnh tượng này, đảo mắt liền nói, "Yên tâm đi, anh......" Tống Á Hiên trừng mắt nhìn cậu, Lưu Diệu Văn lập tức đổi lời, "Các anh trai sẽ chăm sóc anh thật tốt mà."


Trong phòng phát ra những tràng cười rôm rả, dù bên ngoài có gió lạnh thổi đến nữa thì cũng không thể xua tan được niềm vui vẻ, ấm áp này.


Tiễn nhóm người Đinh Trình Hâm bọn họ đi, trong phòng chỉ còn lại Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn.


"Buổi concert vẫn sẽ thuận lợi chứ?"


"Yên tâm đi, những phần của anh, em sẽ thay anh biểu diễn."


"Người hâm mộ không có gì bất mãn sao?"


"Sao có thể được, bọn họ đều rất quan tâm anh mà."


Tống Á Hiêm ừm một tiếng, không nói nữa. "Buồn ngủ rồi sao? Thời gian cũng không sớm nữa, tranh thủ nghỉ ngơi đi." Lưu Diệu Văn giúp anh hạ ván giường xuống, cầm đi điện thoại của anh đặt bên giường. "Vừa nãy nhìn thấy điện thoại anh sáng đèn không ngừng, người trong nhà nhắn sao?"

"Không có gì, tắt đi. Em có phải bây giờ sẽ quay về không? Giường cho người chăm sóc bệnh nhân rất nhỏ."


"Không sao, anh mau ngủ, em sẽ ở bên cạnh anh." Lưu Diệu Văn đứng dậy tắt đèn, sau đó ngồi bên cạnh giường của Tống Á Hiên, giúp anh chỉnh lại góc mền. Tống Á Hiên vẫn chưa ngủ, bị đôi mắt long lanh thấm đẫm ánh trăng của người kia nhìn lấy. "Văn ca, em thật tốt."


Lông mày của Lưu Diệu Văn lộ ra ý cười, "Giờ mới biết à? Được rồi, mau ngủ đi." Tống Á Hiên tiếp tục nhìn chằm chằm một lúc mới nhắm mắt lại.


Người trên giường lại gầy rồi, hai má hơi hóp lại, môi cùng với sắc mặt đều tái nhợt như nhau, cũng không còn hồng hào như xưa. Lưu Diệu Văn thở dài và hôn lên ấn đường đang cau lại của người kia. Bên tai truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ, cậu mới mở điện thoại của Tống Á Hiên lên.


Hai người họ từ rất sớm đã ở bên nhau rồi, điện thoại còn lưu vân tay của đối phương để mở khóa.

Không ngoài dự đoán của Lưu Diệu Văn, thông báo đến từ tin nhắn riêng. Không phải là lời quan tâm mà đều là những lời chửi rủa tục tĩu.


Người mà cậu cưng chiều đến tận đáy lòng, lại bị bạo lực mạng rồi, lần thứ mười.


【Sức khỏe không ổn thì đi khám bệnh, giả vờ cái gì mà làm người chăm chỉ, thật ghê tởm.】


【Có cần làm bộ thế không? Làm chậm trễ buổi hòa nhạc của ca ca nhà tôi rất có cảm giác thành tựu sao?】


【Chính bởi vì cậu, buổi concert chúng tôi đợi cả năm trời sẽ vô duyên vô cớ thiếu mất đi rất nhiều bài hát. Cậu giả vờ đáng thương ngây thơ như vậy để cho ông chủ nào xem vậy?】


...... ......


Xung quanh là những dòng chữ trong tin nhắn riêng, chúng cứ vang đi vọng lại bên tai Tống Á Hiên. Những giọng nói dần dần trở thành thực thể, biến thành vô số cái miệng mở ra hướng về Tống Á Hiên. Anh trốn trong bóng tối, mặc cho chúng nó cắn xé xương thịt của anh, đau như bị đục khoét xương cốt, nhưng anh không thể kêu lên. Một loạt cơn choáng váng giáng xuống. Anh bị vô vàn móng vuốt của ác quỷ lôi kéo vào màn đêm sâu thẳm, "Xuống địa ngục đi."


Tống Á Hiên đột nhiên tỉnh lại, trước mắt tối sầm lại. Anh cuộn mình vào trong góc giường, lấy hai tay ôm đầu, có một bàn tay chạm nhẹ vào cánh tay của anh, anh sợ hãi hất ra.


"Làm sao vậy? Mơ thấy ác mộng rồi?" Là giọng của Lưu Diệu Văn. Cơ thể cứng ngắt của Tống Á Hiên mới dần dần thả lỏng, giọng nói vẫn chứa đầy sự sợ hãi. "Ừm... mấy giờ rồi?"


"Mới ba giờ." Lưu Diệu Văn mở đèn pin trên điện thoại, ánh sáng yếu ớt chiếu lên trần nhà. Cậu cẩn thận ôm lấy người đang cuộn tròn trong góc giường, đem người ôm chặt vào lòng. "Đừng sợ, em ở đây."


Tống Á Hiên vùi trong lòng ngực Lưu Diệu Văn, tham lam cướp đoạt hương vị quen thuộc. Từ phía sau, truyền đến sự vỗ về như đang dỗ dành một đứa trẻ của Lưu Diệu Văn.


"Còn muốn ngủ không?"


Tống Á Hiên không đáp, anh lật chăn lên rồi tự bọc mình trong đấy.


"Cùng nhau ngủ."


Lưu Diệu Văn đáp ứng leo lên giường, ôm lấy Tống Á Hiên mới biết được bộ đồ bệnh nhân này không vừa vặn đến thế nào, không chỉ lớn hơn một vòng. Trái tim cậu đột nhiên như bị kim đâm mà nhói đau, cậu hôn lên đỉnh đầu người đang nằm trong vòng tay mình.


"Tắt điện thoại không?"


Tống Á Hiên lắc đầu, "Sợ."


Cây kim đâm vào tim càng sâu hơn, Lưu Diệu Văn lại đem người ôm chặt thêm mấy phần. "Không sao, Văn ca vẫn luôn ở đây."


Tống Á Hiên nhắm mắt, anh vẫn luôn đợi đến người bên cạnh hô hấp ổn định, cũng chưa có ý định ngủ. Thói quen quá quen thuộc. Mỗi lần sau khi bị dọa tỉnh, anh đều là phát ngốc đến khi trời sáng. Trong bóng tối luôn có người muốn đến bắt anh, chỉ có mở mắt nhìn thì mới an tâm được.


Anh mở mắt ra, một nửa gương mặt của Lưu Diệu Văn chìm trong bóng đêm, ngũ quan sắc sảo càng được tôn lên. Tống Á Hiên dùng mắt ghi nhớ lại dáng vẻ của Lưu Diệu Văn hết lần này đến lần khác, khắc sâu vào tâm trí anh, sợ rằng cả đời này anh sẽ không bao giờ quên được.


Lưu Diệu Văn thật ra vẫn chưa ngủ, không cần mở mắt cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người trong lòng. Cậu đem đầu hướng về Tống Á Hiên dựa gần thêm mấy phần, động tác rất nhẹ, cứ như là động tác trong vô thức. Tống Á Hiên sờ lấy gương mặt của Lưu Diệu Văn, lập tức liền thu tay, sợ đánh thức cậu. Không cần đến sự hỗ trợ của thuốc, đêm nay anh lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều.


02.


Tống Á Hiên trong cơn mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi, lần nữa mở mắt, trong phòng bệnh đã náo náo nhiệt nhiệt rồi.


"Tống Á Hiên tỉnh rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?" Đinh Trình Hâm giúp anh nâng giường lên cao, Tống Á Hiên lắc lắc đầu.


"Đã bảo các anh nhỏ tiếng chút, đều đã đánh thức anh ấy rồi kìa." Lưu Diệu Văn ở bên cạnh nói thầm. Nghiêm Hạo Tường choàng tay gác lên vai cậu. "Tụi anh không đến sớm, còn không biết em từ khi nào đã trèo lên giường người ta rồi, thành thật mà nói, hai người đêm rồi làm gì rồi?"


Mã Gia Kỳ lộ ra vẻ mặt hoang đường. Trương Chân Nguyên che lấy lỗ tai: "Đây là điều anh có thể nghe sao?" Hạ Tuấn Lâm không nhìn nổi, kéo Nghiêm Hạo Tường đi.


Lưu Diệu Văn mặc kệ Nghiêm Hạo Tường, bưng một cốc nước. "Anh súc miệng trước đi, Mã ca có đem canh gà đến."


Tống Á Hiên híp mắt, "Em là một đứa con trai hai mươi tuổi đầu, bị mấy người chăm sóc như sản phụ sau khi sinh con vậy."


"Uống canh nhiều một chút." Mã Gia Kỳ mở hộp cơm giữ nhiệt ra, mùi hương nồng nặc bao trùm lấy mùi thuốc khử trùng, Tống Á Hiên hai mắt sáng lên.


"Hiên nhi, ngày mai có thể xuất viện rồi? Thử Tiêu ở nhà nhớ cậu chết đi được." Tay Hạ Tuấn Lâm định lấy điện thoại ra và lướt ảnh Thử Tiêu cho anh xem, nhưng đã bị Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ giữ chặt, Hạ Tuấn Lâm hiểu ra tình hình và nắm lấy tay anh. "Khi về nhà, cậu nhất định phải ở cùng bé nó nhiều một chút."


Tống Á Hiên gật đầu, cắn cắn muỗng, lờ mờ nói: "Con gái hơn một tháng trời rồi không được gặp cha ruột của nó, đáng thương chết đi được."


Buổi concert bận rộn một tháng trời, bao nhiêu chương trình chuẩn bị tỉ mỉ đều bị phá hủy trong tay anh, anh còn đáng thương hơn, nhưng cũng rất đáng bị mắng. Anh nghĩ.


Tống Á Hiên cụp mắt xuống mà uống canh, đem bi thương giấu vào trong lòng.


Mấy ngày nay ở bệnh viện, Lưu Diệu Văn dời không ít lịch trình để kề cạnh anh. Mấy người Đinh Trình Hâm cũng thường đến, rất khéo đều đem lịch chơi điện thoại của Tống Á Hiên điền đầy rồi. Mỗi khi họ rời đi mà anh muốn xem điện thoại, Lưu Diệu Văn liền ban lệnh phải nghỉ sớm và bị cấm chơi. Tống Á Hiên còn không tim không phổi mà trách Lưu Diệu Văn hà khắc.


Anh thật sự đều biết, trong điện thoại ngoài những lời chửi rủa đủ loại đủ kiểu, còn có cái gì? Anh trải qua nhiều rồi. Sớm nên thành thói quen rồi.


03.


Cảm giác lần nữa quay về nhà thật sự rất tốt, không còn có mùi thuốc khử trùng nồng nặc.

Khi thấy anh quay về, Thử Tiêu vẫy vẫy đuôi y hệt như cái cối xay gió, nó quay tròn quanh chân anh một cách thích thú. Tống Á Hiên ôm lấy tiểu khả ái đã mong nhớ rất lâu, hôn lên mặt nó một cái, Lưu Diệu Văn bên cạnh đen mặt. “Mấy ngày nay em đều ở bên cạnh anh, anh cũng không hôn em được một lần.” Tống Á Hiên lè lưỡi, ôm Thử Tiêu nhảy lên sô pha. "Thật là thoải mái ~"


Lưu Diệu Văn bất lực giúp anh sắp xếp lại giày dép lộn xộn, "Tống Á Hiên nhi, ngoài cửa có hai kiện chuyển phát của anh, anh có mua cái gì sao?"


Tống Á Hiên chọc chọc tiểu khả ái, đầu không quay lại, "Anh không có mua gì hết, đúng rồi, mấy người Đinh ca đâu?"


"Bọn họ đi quay phúc lợi tặng người hâm mộ rồi. Nè, anh xem xem có phải là thứ trước đó anh mua đại xong lại quên mất rồi không?" Tống Á Hiên nhận lấy bưu kiện, lại hôn Thử Tiêu thêm mấy cái mới thả bé nó xuống.


"Anh thật sự không có mua gì hết." Tống Á Hiên nhìn địa chỉ giao hàng, "Đồ người hâm mộ tặng sao?" Anh lẩm bẩm. Lưu Diệu Văn gãi gãi đầu, đi vào nhà bếp rửa trái cây. Vừa mở vòi nước thì nghe thấy tiếng sủa mang tính công kích kẻ ác của Thử Tiêu, cậu gấp gáp chạy ra ngoài. "Làm sao vậy?!"


Hai tay Tống Á Hiên đều là máu tươi, ôm lấy hai tai mà thu người vào một góc trên sofa, nhìn bằng mắt thường cũng thấy cả cơ thể anh đang run rẩy liên hồi. Lưu Diệu Văn lo lắng đem người ôm lấy, lại bị anh đẩy thẳng ra. "Đừng đụng tôi!" Sau đó anh càng co rúm người lại.


Lưu Diệu Văn rơi vào thế bí, nhìn thấy Thử Tiêu đang chiến đấu với một con búp bê đẫm máu với cái đầu làm giả là Tống Á Hiên ở trên đó, sàn nhà là một mảng đỏ rực. Cậu ngay lập tức hiểu được nội dung của bưu kiện chuyển phát.


Lưu Diệu Văn thương xót mà ngồi bên cạnh Tống Á Hiên. “Hiên Hiên đừng sợ, em là Lưu Diệu Văn. Đừng sợ, em sẽ không làm tổn thương anh đâu.” Giọng nói của cậu nhẹ nhàng như có thể vắt ra nước, bàn tay to của cậu từng chút một tiến đến gần Tống Á Hiên.


Tống Á Hiên nâng đôi mắt đã xuất hiện một tầng sương, trên mi treo một giọt nước mắt muốn rơi lại không rơi, trong mắt bị sự sợ hãi xâm chiếm. Giọt nước mắt rơi xuống, làn sương trong mắt tụ lại thành những giọt lệ không ngừng rơi. Tống Á Hiên nhào vào vòng tay đang rộng mở của Lưu Diệu Văn, bàn tay vô lực đặt lên vai cậu, nước mắt lập tức thấm ướt cả một mảng vải.


"Lưu Diệu Văn... Lưu Diệu Văn..." Giọng nói run rẩy gọi tên Lưu Diệu Văn lặp đi lặp lại cùng với tiếng nấc. Cổ họng Lưu Diệu Văn vừa khô vừa đau, may là em có ở đây.


04.


Lưu Diệu Văn nói với công ty về vấn đề này. Ngay sau đó, các nhân viên chuyên môn đã tìm ra được vị fans kia. Cả hai bên đều được cảnh sát ở trung gian hòa giải, nhưng kết quả không rõ ràng. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng không bị xé to ra.


Tống Á Hiên ngồi bên cạnh cửa sổ, lần thứ hai cảm thán gió Bắc Kinh thật lạnh.


"Tôi sẽ không xin lỗi đâu, tuyệt đối sẽ không! Dựa vào cái gì mà cậu ta có thể tùy ý phá hoại buổi concert mà các ca ca của chúng ta cực khổ chuẩn bị? Cậu ta cũng đâu phải không thể hoạt động, không thể đi lại, chỉ là thiếu máu thôi mà, dựa vào cái gì mà các ca ca phải dời bao nhiêu việc để chăm sóc cậu ta? Cậu ta chính là tiếp nhận không được việc ca ca nhà tôi nổi tiếng mà? Thế nên cứ phải cản trở sự nỗ lực của người khác!"


Những lời nói kích động của người hâm mộ dường như rõ ràng bên tai. Lưu Diệu Văn cầu xin một lời xin lỗi cho anh đến tối muộn cũng chưa quay về.


Ha, Tống Á Hiên, tại sao mày lại thích gây rối đến thế này.


"Á Hiên, đã ngủ chưa?" Cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng, bên ngoài truyền đến thanh âm của Đinh Trình Hâm. Tống Á Hiên uống ngụm nước đã bị gió thổi lạnh, thanh lọc cổ họng. Hơi lạnh truyền từ miệng đến các cơ quan nội tạng, lạnh đến nỗi khiến anh muốn nôn. “Em chuẩn bị ngủ rồi, Đinh ca nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.” Anh tắt ngọn đèn nhỏ cạnh giường.


“Ngủ ngon.” Đinh Trình Hâm thấy khe cửa không còn ánh sáng mới cùng Mã Gia Kỳ quay về phòng.


Tiếng bước chân xa dần, Tống Á Hiên tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ. Hồi lâu mới nhớ đến viên thuốc trong tay, nuốt xuống một hơi, uống hết mấy ngụm nước lạnh còn sót lại. Gió lạnh quá, Tống Á Hiên nghĩ.


Cơ thể bắt đầu kêu mệt, nhưng Tống Á Hiên không dám nhắm mắt đi ngủ. Đầu càng ngày càng nặng, Tống Á Hiên cuộn ống tay áo trái lại. Cẳng tay trắng nõn đầy vết sẹo loang lổ, cách cổ tay rất xa, mặc quần áo bình thường cũng không lộ ra được. Những vết sẹo âm thầm sinh trưởng dưới lớp tay áo, chẳng ai hay biết.


Anh thuần thục tháo miếng gạc gần khuỷu tay ra, lấy một con dao nhỏ trong giỏ đựng đồ vật linh tinh trên chiếc bàn cạnh giường, sau đấy thì máu tươi bịt kín vết thương, từng giọt từng giọt đem miếng băng gạc nhuộm đỏ.


Tỉnh hơn nhiều rồi, anh còn phải đợi Lưu Diệu Văn quay về.


Vị fans kia cuối cùng cũng đăng bài xin lỗi rồi, vào rạng sáng. Không thể không nói, mèo đi kiếm ăn vào buổi tối cũng rất nhiều.


【Chính biết để người khác chống lưng, bạch liên hoa*.】

(*: những người bên ngoài giả vờ ngây thơ, vô tội nhưng bên trong lại rất tâm cơ, độc ác)


【Đùa vui chút cũng không được ư? Sao cậu lại kiều khí đến vậy.】


【Không phải nói địa chỉ minh tinh rất bảo mật sao? Vậy sao fans lại biết được? Chắc không phải lại là cái tuồng gì mà tự biên tự diễn để giành sự đồng cảm rồi kiếm nhân khí đâu nhỉ, cười chết tôi rồi.】


...... ......


Antifan, độc duy, tài khoản tiếp thị tùy ý quấy rầy, chửi bới suốt đêm. Tất cả những lời phản hắc của Tiểu Hải Loa đều nhạt nhòa, vô hiệu. Một khung cảnh thật là quen thuộc, lịch sử sẽ luôn lặp lại như thế.


Tống Á Hiên hứng gió lạnh cả một đêm, máu trên vết thương cũng đông lại rồi, Lưu Diệu Văn vẫn chưa về.


05.


Cửa phòng lần nữa bị gõ, thời gian là cách một đêm. "Á Hiên nhi, thức dậy ăn sáng thôi."


Tống Á Hiên dụi dụi mắt đến đỏ hoe, còn vương vài giọt nước mắt, mở cửa ra. "Mã ca, chào buổi sáng~" Dáng vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn.


"Chào buổi sáng. Diệu Văn sáng sớm gửi tin nhắn cho anh, sợ đánh thức em, em ấy hôm qua đến công ty thảo luận về lịch trình tiếp theo, muộn quá nên không có quay về." Ngữ khí của Mã Gia Kỳ rất thận trọng, mang theo vài phần do thám, "Đúng rồi, gần đây chuẩn bị bế quan huấn luyện rồi, quy tắc cũ, giao nộp điện thoại, không vấn đề chứ?"


"A~ Lại huấn luyện à, vậy em ăn sáng xong thì nộp cho anh." Tống Á Hiên làm nũng, Mã Gia Kỳ ngưng đọng giây lát, có chút sốt ruột.


"Không được, tụi anh cũng đã nộp hết rồi." Đinh Trình Hâm từ dưới lâu đi lên. "Mau ăn sáng đi. Lát nữa là xe đến rồi." Tống Á Hiên ủy khuất chu chu môi. "Em tức khắc đi ăn đây!"


Anh đem điện thoại đặt lên tay Mã Gia Kỳ, rồi bị Đinh Trình Hâm choàng vai dắt xuống lầu. Trong dư quang, Tống Á Hiên thoáng nhìn thấy Mã Gia Kỳ dường như thở phào một hơi, ánh mắt tối sầm lại, trong nháy mắt liền treo lên nụ cười cùng Đinh Trình Hâm trò chuyện.


Bữa sáng, Lưu Diệu Văn mua Dicos mang về. Tống Á Hiên hai mắt phát sáng, hàm răng không sợ lạnh mà nhe ra. "Ham ~ bur ~ ger ~"


“Diệu Văn giàu có.” Nghiêm Hạo Tường cầm lấy bát cháo, ở bên cạnh trêu chọc. “Lưu Diệu Văn có tiền nha.” Hạ Tuấn Lâm phụ họa.


Trương Chân Nguyên cầm lấy đùi gà rán, thêm một phần ăn cho bản thân. "Thật đỉnh~"


Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên ăn đến cực kì no nê, bóp hai má đang nhét đầy thức ăn của anh. "Sao thịt vẫn chưa quay trở lại? Mắt sao lại đỏ rồi?" Tống Á Hiên nằm trên đùi cậu, rồi đặt chiếc bánh hamburger xuống, gãi gãi cằm.


"Mới ngủ dậy."


"Đêm qua ngủ có ngon không?"


"Khá ngon, chỉ là không có em bên cạnh."


Khóe miệng Đinh Trình Hâm kéo lên, nghe lén cuộc đối thoại của đôi tình lữ nhỏ, vỗ vỗ tay của Mã Gia Kỳ ra hiệu bảo cậu ấy cùng xem, lại bị cậu ấy một tay nắm lại. "Đêm qua, chúng ta ngủ không ngon sao?" Mặt Đinh Trình Hâm đỏ ửng, "Mau ăn cơm của cậu đi."


06.


Địa điểm bế quan tập huấn không phải lần đầu bọn họ đến, đồ dùng sinh hoạt cần dùng đều có đủ trong đó, trừ việc không có điện thoại, mọi thứ đều khá tốt.


Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn không ngoài dự đoán ở chung một phòng kí túc. Hai người bởi vì chuyện dọn dẹp phòng mà bắt đầu đấu võ mồm kiểu trẻ Tiểu học. Các nhân viên công tác đứng ngoài cửa nửa ngày trời nghe thấy hai người không có dấu hiệu đình chiến, đành thở dài rồi gõ cửa: "Phát đồng phục huấn luyện đây." Lưu Diệu Văn ngưng chiến trước, mở cửa nhận lấy quần áo. "Cảm ơn ca."


"Đúng rồi, ở đây còn có bưu kiện chuyển phát của Á Hiên được gửi đến công ty, anh tiện đường mang qua đây."


Tống Á Hiên ló đầu từ trong phòng ra, vẫy vẫy chiếc đuôi vô hình rồi chạy ra ngoài. "Cảm ơn ca~" Nhân viên công tác vẫy vẫy tay, "Mau về ký túc xá đi. Lát nữa phải tập trung huấn luyện rồi."


"Được!"

Lưu Diệu Văn đóng cửa, "Thật sự là của anh mua?" Cậu hiểu rõ điều mình lo lắng.


Tống Á Hiên dùng lực gật gật đầu, "Là quần áo tình nhân đó!" Tống Á Hiên cầm chiếc hộp chuyển phát trước mặt Lưu Diệu Văn như thể dâng lên một báu vật. Lưu Diệu Văn không biết đây là bộ thứ mấy rồi, anh trai nhỏ của cậu cứ dùng cách này để tuyên bố chủ quyền. Cậu cũng chấp thuận điều này.


Tống Á Hiên không kìm được vẻ mong đợi trên mặt, Lưu Diệu Văn vòng tay qua vai anh, khóe miệng cong lên, sau đó lập tức hạ xuống, cướp lấy hộp giấy mà ném xuống đất.


Bên trong không phải quần áo. Là đầy ắp những poster tình bị nhuộm lên phẩm màu đỏ, trên nền sơn đỏ phun mấy chữ lớn. "Đi chết đi, đừng liên lụy Văn của tôi."


Lưu Diệu Văn bịt mắt Tống Á Hiên lại, đem người ôm vào lòng. Người trong lòng không hề khóc, điềm tĩnh kéo tay cậu ra, thoát khỏi vòng tay của cậu rồi cúi người cầm lấy hộp giấy ném vào trong thùng rác. Trên mặt cười nhàn nhạt, "Suýt nữa thì bị dọa rồi."


Tim Lưu Diệu Văn như bị vô vàn mảnh thủy tinh vỡ đâm loạn, đau đến không thể thở nổi, cậu nắm lấy tay của Tống Á Hiên, "Mặc kệ bọn họ, Tống Á Hiên vẫn luôn là động lực tiến lên của Lưu Diệu Văn."


Tống Á Hiên híp chặt mắt, không nhịn được cười, "Lưu Diệu Văn em thật sến súa nha~" Tống Á Hiên thấy cậu vẫn còn lo lắng, lại mở miệng. "Thật sự không sao, đừng lo nữa. Lần này có thể bằng lần trước sao?"


Khi Lưu Diệu nhìn thấy nụ cười y như thường ngày của Tống Á Hiên, cậu chỉ cảm thấy ngứa mắt, cậu lại đem người ôm vào lòng.


Tống Á Hiên, em sắp không phân biệt được đâu là nụ cười thật của anh rồi.


07.


Trong lúc huấn luyện, sự cố ngoài ý muốn lại xảy ra, khi mở mắt, Tống Á Hiên lại nhìn thấy trần nhà quen thuộc, mùi thuốc khử trùng tràn ngập khoang mũi.


"Lưu Diệu Văn..." Giọng nói yếu ớt đánh thức người đang giả ngủ kia. Lưu Diệu Văn hai mắt đỏ ngầu, giọng nói truyền đến sự nghẹn ngào không biết khi nào đã khóc, "Tỉnh rồi?"


Tống Á Hiên gật đầu, "Vì sao lại khóc? Chỉ là thể chất anh yếu thôi, không sao hết."


Sau một hồi im lặng, bàn tay to lớn của Lưu Diệu Văn nắm lấy lòng bàn tay của Tống Á Hiên vì truyền nước mà lạnh cóng.


Đột nhiên lên tiếng, "Uống thuốc bao lâu rồi?"


Mí mắt phải của Tống Á Hiên không ngừng co giật, giả vờ không hiểu, "Vitamin C sao? Cũng khá lâu rồi... Em không......."


"Fluoxetine*." Lưu Diệu Văn cắt ngang sự che đậy của người trên giường, "Bao lâu rồi?" Tống Á Hiên mím chặt đôi môi nứt nẻ, một lúc sau mới trả lời: “Đã ba năm rồi… Em lật hành lí của anh sao?” Tống Á Hiên không dám nhìn thẳng vào Lưu Diệu Văn, quay đầu lại chỉ để cái gáy đối diện với cậu.

(*: Fluoxetine là loại thuốc chuyên dùng cho người bị trầm cảm hoặc có chứng rối loạn ám ảnh, rối loạn lo âu)


"Tìm chứng minh thư của anh, đang lật từng tầng lên thì nhìn thấy....... Vì sao không nói với em?"

Tống Á Hiên cảm thấy mu bàn tay của mình toát mồ hôi, đè xuống sự nghẹn ngào, nhẹ nhàng nói, "Vấn đề nhỏ, cũng không phải chuyện gì lớn."


Hệ điều hòa trong phòng dường như không thể ngăn được cái lạnh giá khắc nghiệt bên ngoài, Lưu Diệu Văn cảm thấy trái tim mình vừa lạnh lẽo vừa đau đớn. “Rốt cuộc đến khi nào thì anh mới để em gánh vác nỗi đau cùng anh và chuyện lớn đến mức nào mới để anh nhận ra là có chuyện xảy ra?” Lưu Diệu Văn kiềm nén cơn lửa giận dữ trong lòng.


"Em vẫn còn nhỏ......" Lưu Diệu Văn một lần nữa cắt ngang lời của Tống Á Hiên, ngữ khí như đang phát tiết. "Em không nhỏ nữa! Em dù sao thì cũng đã thành niên rồi, là người thành niên rồi. Anh thì bao nhiêu tuổi chứ? Anh cũng mới hai mươi, anh dựa vào cái gì mà một mình gánh chịu nhiều điều đến vậy? Anh còn xem em là bạn trai của anh không?!"


Trong phòng bệnh đột nhiên im lặng, đến mức có thể nghe thấy tiếng gió rõ ràng thổi bên ngoài.


"Diệu Văn........"


"Xin lỗi, em không nên nổi nóng. Em ra ngoài chút, anh nghỉ ngơi đi."


Tống Á Hiên quay đầu miễn cưỡng hứng được vài giọt nước mắt, Lưu Diệu Văn đi rồi.


Tống Á Hiên, mày lại nói điều gì sai rồi.


"Sao lại ở bên ngoài? Tống Á Hiên ngủ rồi sao?" Mã Gia Kỳ đến đưa canh gà, lại nhìn thấy Lưu Diệu Văn cả người đã suy sụp đang đứng tựa vào cửa. Đinh Trình Hâm ra sức đỡ cậu dậy, "Không ở bên cạnh Tống Á Hiên sao? Cãi nhau với em ấy rồi?" Lưu Diệu Văn lắc lắc đầu, chỉ có cậu một mình tức giận thôi, Tống Á Hiên từ trước đến giờ chưa từng nổi nóng với cậu.


"Anh ấy chưa ngủ, các anh đi thăm anh ấy trước đi." Giọng của Lưu Diệu Văn đã khàn đi không ít, không giống như giọng nên có của một ca sĩ.


Đinh Trình Hâm bước vào phòng trước, Mã Gia Kỳ vỗ vỗ vai của Lưu Diệu Văn: "Á Hiên hiện tại không chịu được sự kích thích. Em đừng kích động em ấy." Lưu Diệu Văn gật đầu.


"Gia Kỳ, Diệu Văn gọi bác sĩ!" Lưu Diệu Văn như bị điện giật mà chạy thẳng vào phòng bệnh.


Tay đeo ống truyền dịch của Tống Á Hiên buông thỏng xuống một bên, máu trên mu bàn tay chạy ngược vào ống truyền. Con dao gọt hoa quả trên tủ cạnh giường giờ đã ngâm trong vũng máu dưới mặt đất, người trên giường mặt trắng bệch như tờ giấy, không hề có sinh khí.


Chân Lưu Diệu Văn mềm nhũn, quỳ xuống bên cạnh anh. Giọng nói không ngừng run rẩy "Á Hiên... Anh đừng dọa em chứ!"


Cho đến khi bác sĩ Mã Gia Kỳ gọi đưa Tống Á Hiên vào phòng phẫu thuật, chân Lưu Diệu Văn đã không còn sức nữa rồi.


Trên ghế ngồi trước cửa phòng phẫu thuật, Lưu Diệu Văn vùi đầu sâu vào giữa hai cánh tay. Trên mặt đất bị bóng đen che khuất, xuất hiện những giọt nước mắt.


"Không sao đâu....." Đinh Trình Hâm trong lòng Mã Gia Kỳ khóc như một đứa trẻ, Trương Chân Nguyên, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm vội vàng chạy đến, trên đường không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ nữa.


Đêm Bắc Kinh vừa lạnh lẽo vừa yên tĩnh, chỉ có tiếng nước mắt nhạt nhòa rơi trên sàn, gió hòa vào tà áo đã ướt đẫm, làm lạnh trái tim của sáu người.


Lòng bàn tay của Lưu Diệu Văn đều là nước mắt.


Tống Á Hiên, em giữ không được gió, cũng giống sắp giữ không được anh vậy. Xin anh, đừng dọa em.


08.


Máu cuối cùng cũng ngưng chảy rồi, cùng với gió lạnh ngoài cửa sổ đồng thời ngừng lại.


Mọi người cứ để chuyện này mặc cho gió Bắc cuốn đi, không ai nhắc tới nữa, cứ xem như đây lần đầu tiên Tống Á Hiên nhập viện.


"Lại là canh gà sao, em không muốn uống nữa." Tống Á Hiên than phiền. Mã Gia Kỳ không nghe, múc cho anh một bát lớn. Nhìn thấy một lớp dầu dày nổi trên bề mặt canh, Tống Á Hiên nhắm mắt, giả vờ như bị mù. "Đừng không bằng lòng uống nữa, lần này thì khác, canh này là do Lưu Diệu Văn đích thân hầm đó. Đong đầy tình cảm đó, có biết không?" Đinh Trình Hâm ở một bên giải thích.


"Uống canh do Văn ca hầm, đến gặp bác sĩ phẫu thuật còn nhanh hơn." Lưu Diệu Văn cau mày, Tống Á Hiên biết mình lỡ lời liền ngoan ngoãn uống canh, không quên nói thêm một câu: “Nhưng ai bảo em yêu Lưu Diệu Văn nhất chứ!"


Hạ Tuấn Lâm thật sự nhìn không nổi nữa, Nghiêm Hạo Tường ôm lấy eo cậu ấy. "Tớ cũng yêu cậu Lâm Lâm." Trương Chân Nguyên đứng một bên cảm thấy buồn nôn, "Tụi mày tha anh đi, anh cảm thấy mình cần canh gà bổ tinh thần rồi nha."


Tống Á Hiên chặc chặc lưỡi, mùi vị món súp gà quay về đầu lưỡi. “Hơi mặn, lần sau cần cố gắng hơn.” Lưu Diệu Văn nhận lấy chiếc bát, dùng giấy lau vết dầu dính trên miệng anh.


"Tớ no rồi, còn cậu?" Hạ Tuấn Lâm lên tiếng.


"Tớ cũng vậy." Nghiêm Hạo Tường phối hợp.


Trương Chân Nguyên hận không thể để đôi tình lữ này nếm thử mùi vị nắm đấm của Trương Vô Địch.


Buổi tối, Lưu Diệu Văn phải cùng Mã Gia Kỳ tham gia một hoạt động. Lưu Diệu Văn dời lịch trình quá nhiều rồi, lần này thực sự không thể trốn được nữa. Tống Á Hiên đương nhiên không thể tham dự vì lý do thể chất, điều này khiến Lưu Diệu Văn rất đau đầu.


"Đi đi." Tống Á Hiên đẩy Lưu Diệu Văn còn ngồi lì bên cạnh giường.


Lưu Diệu Văn lắc đầu, nếu trên đầu có đôi tai chó nhất định là đang vểnh lên.


"Yên tâm đi, anh sẽ không làm loạn đâu." Làm loạn là cái gì, hai người đều hiểu. Lưu Diệu Văn vùi đầu vào trong lòng Tống Á Hiên. "Nhưng em muốn cứ như vậy mà bên cạnh anh."


"Không đi hát nữa à? Không làm minh tinh nữa à?" Tống Á Hiên xoa xoa đầu của cậu, "Mau đi đi, anh ở đây đợi em."


Lưu Diệu Văn cực kì đáng thương, thăm dò để cầu xin một nụ hôn ngọt ngào. “Anh nói đó, phải chờ em.” Giọng điệu trẻ con làm cho tính khí của Tống Á Hiên đều dịu lại rồi. "Được, anh sẽ đợi Lưu Diệu Văn quay về."


"Anh là ai?"


Tống Á Hiên bật cười rồi lườm cậu, ương ngạnh không bằng cậu được, nhận lệnh nói: "Tống Á Hiên đợi Lưu Diệu Văn quay về."


Nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt anh khiến Lưu Diệu Văn không dời mắt được, một lúc sau cậu mới miễn cưỡng rời đi. "Nói lời phải giữ lời!"


"Biết rồi mà!" Tống Á Hiên hét về phía cánh cửa, "Đợi em quay về!"


09.


Tống Á Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tán cây không ngừng đung đưa, hôm nay gió thật mạnh.


Tống Á Hiên lấy ra chiếc điện thoại đã bị Lưu Diệu Văn phong ấn khá lâu, mở nguồn. Anh có chút nhớ mẹ mình rồi. Ấn vào trang chủ Wechat, bên dưới màn hình chats có không ít dấu đỏ - tin nhắn chưa đọc, anh ấn vào đấy, sóng mũi liền cay cay.


【Mẹ: Hiên Hiên khi nào mới có thời gian gọi video đây? Em trai nhớ con rồi.】


【Mẹ: Bắc Kinh trời trở lạnh rồi, nhớ mặc thêm áo ấm đó, chú ý thân thể. Mẹ và em trai ở nhà đợi con quay về đón năm mới.】


Đây đều được gửi trước lúc huấn luyện. Bình thường nếu tin nhắn một tuần rồi không được phản hồi, mẹ sẽ tự khắc biết là anh bắt đầu phong bế huấn luyện rồi, bình thường sẽ không nhắn tin nữa, sẽ đợi anh trả lời rồi mới nhắn tiếp. Nhưng có một ngày là vào ba ngày trước.


【Mẹ: Ở nhà mọi thứ đều ổn, con không cần lo lắng.】


Tống Á Hiên không nghĩ nhiều, nhớ đến việc bản thân ở bệnh viện không có gọi video với bà ấy, nên đơn giản gửi một cái meme "Mẹ đã vất vả rồi". Đợi hồi lâu cũng không thấy phản hồi, anh quay về weibo. Tin nhắn riêng đều bị Lưu Diệu Văn dọn sạch rồi, chỉ giữ lại một số tin nhắn của Tiểu Hải Loa.


Chiếc hotsearch thứ ba khiến mắt Tống Á Hiên đau nhói.


Em trai Tống Á Hiên, sự việc bút laser.


Đầu ngón tay anh lạnh buốt, trái tim bị một bàn tay to lớn vô hình nắm chắt đến đau đớn.


Bấm vào một đoạn video, chất lượng video rất mờ. Anh đã quá quen thuộc với thân ảnh đang đứng giữa trung tâm sân khấu, chính là em trai anh, đang biểu diễn rất nghiêm túc. Màn hình rung lên hai lần, rất nhiều chấm đỏ laser xuất hiện trên màn hình, chiếu thẳng vào mắt em trai. Nhân viên an ninh khẩn trương duy trì trật tự. Em trai che lấy đôi mắt, quỳ rạp trên sâu khấu. Giữa những tiếng ồn ào hỗn loạn, Tống Á Hiên nghe thấy tiếng khóc quen thuộc. Video chuyển sang màu đen. Nội dung của những bình luận chạy qua màn hình được hiển thị rõ ràng trên nền đen.


【Ai bảo anh trai mày giành tài nguyên của anh trai tụi tao, đáng đời.】


【Anh trai mày không cho anh trai tụi tao biểu diễn, mày cũng đừng hòng an ổn diễn xong.】


【Em trai mày và mày "mít ướt" giống nhau, chỉ biết khóc, lừa sự đồng cảm】


....... ......


Máu chảy ngược xuống lòng bàn chân, Tống Á Hiên gần như điên cuồng ném điện thoại đi, màn hình vỡ văng tung tóe trên mặt đất.


“Tại sao? Tại sao?” Tống Á Hiên lẩm bẩm, “Tại sao không buông tha tôi…” Nước mắt chảy ra từ đôi mắt đang sợ hãi. “Đừng làm tổn thương em ấy… Đừng làm tổn thương em ấy mà!” Tin nhắn cuối cùng của mẹ vang vọng trong đầu anh, trái tim anh như bị đôi tay vô hình bóp nát, “Đừng đến quấy rầy tôi nữa… Đừng đến quấy rầy chúng tôi nữa... Cầu xin mấy người..." Lòng bàn chân trắng nõn, mềm mại giẫm vào những mảnh kính vỡ, vệt máu loang ra trên sàn nhà. "Tôi thật sự rất mệt rồi!"


Cửa sổ phòng bệnh bị mở ra, gió lạnh tùy ý len lỏi vào mỗi một tế bào trên người Tống Á Hiên. "Tôi thật sự rất mệt......." Cả cơ thể anh đổ xuống dưới. Gió sẽ đỡ lấy tôi mà, anh nghĩ.


Lỗi lầm biến mất rồi, sẽ không phạm sai nữa.


10.


Nước mắt bị gió thổi đến bên cạnh Lưu Diệu Văn.


"Mưa rồi?" Lưu Diệu Văn lau đi vết nước trên mặt, hướng ánh nhìn về bầu trời toàn mây đêm, trong lòng bỗng trống rỗng, rất không có cảm giác an toàn.


Mưa đến đột ngột, tất cả những minh tinh vừa tham gia hoạt động đều ở lại trong đại sảnh.


Mã Gia Kỳ nhận được điện thoại của bệnh viện, điện thoại rơi xuống thảm đỏ ướt sũng vì bị dầm mưa.


Lưu Diệu Văn chạy nhanh dưới làn mưa mù mịt, trên mặt nước chảy như suối, cũng không biết đó là nước mắt hay là nước mưa. Thế giới của cậu chỉ còn mây đen rồi.


Tống Á Hiên, cái đồ lừa đảo nhà anh. Anh đã hứa đợi em quay về mà.......


11.


Sự ra đi của Tống Á Hiên làm chấn động một thời. Những người kia cuối cùng cũng đã ngậm mồm lại rồi.


Đêm đó, bên ngoài mưa gió bão bùng. Lưu Diệu Văn ôm lấy Thử Tiêu, ở trong phòng Tống Á Hiên không ầm không ĩ. Chỉ có Thử Tiêu biết, đêm hôm đó nó không đợi được chủ nhân quay về nữa rồi, mà cái người đang ôm nó vào lòng vẫn luôn miệng lẩm bẩm, gọi tên của chủ nhân nó, Tống Á Hiên.


12.


Buổi concert mười năm của TNT long trọng đến mức khó có thể tái hiện. Điều khiến người hâm mộ cảm thấy kì lạ là: khi buổi concert kết thúc lại bật một bài hát không phải của nhóm.


Là giọng nam rất trong trẻo, nhẹ nhàng lặng lẽ vang vọng cả buổi concert. Những Mãn Nguyệt mới không biết vì sao idol Lưu Diệu Văn của bọn họ lại khóc đến quỳ rạp xuống đất, nhưng mà Tiểu Hải Loa thì biết. Đó là người bọn họ từng thích.


Màn hình lớn chiếu gương mặt của một chàng trai, cậu ấy cười lên thật sự rất đẹp, giống như ánh mặt trời vậy.


Lưu Diệu Văn nhìn về hướng Tống Á Hiên, anh trên màn hình đang cười, đang nhảy, đang sống rất vui tươi.


Làn gió se lạnh thổi qua.


Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn đợi anh quay về, vĩnh viễn đợi anh quay về.


13.


"Gió không mang đi được dấu vết của việc anh đã đến, vì lòng sẽ luôn ghi nhớ."


END



29 views1 comment
bottom of page