top of page
Search

[TRANSFIC | ONESHORT] Hơi Thở Thứ Hai


00.


“Xin anh vì em mà hô hấp thêm một lần nữa.”



01.


Bờ biển vào đêm mùa hạ, là nơi Tống Á Hiên thích nán lại nhất. Xung quanh chỉ có lác đác vài ba cặp tình nhân vì theo đuổi sự lãng mạn mà đến ngắm biển về đêm, so với sự huyên náo của buổi sáng, có thể xem lúc này là thời điểm an tĩnh nhất.


Tống Á Hiên lờ mờ nhìn xung quanh, những cặp tình nhân vừa nói vừa cười ở phía xa xa, rồi tự mình bước vào vùng nước nông ven bờ biển, tùy ý gió biển mát mẻ làm rối tung mái tóc của anh, thổi tung chiếc áo thun màu trắng không vừa vặn trên cơ thể anh làm cổ áo nghiêng sang một bên và sắp không che được bờ vai trắng nõn. Anh dường như không quan tâm, anh chỉ đi từng bước từng bước, nhìn chân mình giẫm vào làn nước biển lạnh giá, để lại dấu chân trên bãi cát mềm nằm bên dưới mặt nước nông, một dấu, rồi lại một dấu nữa, sau đó nhìn thấy nước biển sắp ngập đến đầu gối mình, vẫn tiếp tục đi về phía trước.


Lưu Diệu Văn từ phía xa đến tìm người, nhìn thấy thân ảnh gầy gò của Tống Á Hiên không ngừng bước đi về phía biển xa, cậu có hơi nhíu mày, kéo căng cổ họng mà gọi người dường như đang trong trạng thái mơ hồ kia.


“Tống Á Hiên nhi, nên về nhà ăn cơm rồi!”


Nghe thấy âm thanh quen thuộc của người nọ, con ngươi vốn âm u nọ đột nhiên sáng lên, ngay sau đó nở một nụ cười xán lạn, quay người chạy nhanh về hướng phát ra âm thanh khiến cho nước biển bắn tung tóe làm ướt hết quần áo của anh, Tống Á Hiên cũng mặc kệ, khi khoảng cách với Lưu Diệu Văn không còn bao xa, thoáng chốc liền nhảy vào lòng cậu, ôm lấy cổ của người kia, vô cùng ngọt ngào mà gọi một tiếng “Văn ca~”


Lưu Diệu Văn sớm đã quen thuộc với hành vi giống như trẻ con của Tống Á Hiên, vững vàng đỡ lấy phần mông của anh, nhìn gương mặt mong nhớ gần một ngày trời, liền hôn lên một cái, Tống Á Hiên cảm nhận thấy trên mặt đột nhiên mềm mại, ý cười càng thêm sâu, đôi môi hồng hào mềm mại hôn lên mặt Lưu Diệu Văn một cái tựa như đang đáp trả lại.


“Văn ca, anh nhớ em rồi~”


“Em cũng vậy.”


“Hôm nay ăn gì thế? Bụng Hiên Hiên đói lắm rồi.”


Cảm nhận thấy người trong lòng dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực bản thân như đang làm nũng, Lưu Diệu Văn trong nháy mắt chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không tự nhiên mà ho khan vài cái.


“Món canh cá cay* và trứng hấp hải sản* mà anh thích ăn nhất.”


“Ồ hô tốt quá đi! Văn ca giỏi nhất!”


Tống Á Hiên vui vẻ kẹp chân ngay eo của Lưu Diệu Văn, một đôi chân nhỏ đung đưa theo quy luật, Lưu Diệu Văn phát giác được người kia không mang giày, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất lực rồi lại bắt đầu đọc bài diễn thuyết dài dòng mà Tống Á Hiên không được thích cho lắm.


“Tống Á Hiên nhi, anh là cậu bé hoang dã? Sao anh cứ thích không mang dép rồi chạy nhảy trên bãi biển thế? Mỗi lần về nhà chân của anh đều dơ dơ bẩn bẩn, giẫm lên sàn nhà đều là đất với cát, anh như vậy ở nhà chúng ta là muốn bị đánh mông….”


Tống Á Hiên che tai giả điếc riết luyện thành thói quen, bĩu bĩu môi lẩm bẩm *Lại nữa rồi*, nhìn thấy Lưu Diệu Văn một mặt chuyên tâm không có dấu hiệu muốn dừng lại, giọng mềm mại gọi:


“Văn ca, Hiên Hiên đói rồi.”.


“Bố Lưu” vừa muốn tiếp tục đơn phương giáo huấn thì ngơ ngác, sau lại bất lực thở dài:


“Được được được, em không nói nữa. Chúng ta về nhà ăn cơm!”

Tống Á Hiên lại cười híp mắt, ngâm nga vài điệu hát dân gian, cứ như vậy thong dong thư thả bị người ta ôm về nhà.


Đến cửa nhà, việc trước tiên Lưu Diệu Văn cầm làm là lấy khăn lông ướt đã chuẩn bị sẵn, muốn lau chân cho Tống Á Hiên. Tống Á Hiên lại không bằng lòng, Lưu Diệu Văn vừa đưa tay nắm lấy mắt cá chân của anh, anh tức khắc cười rộ lên, bảo rằng rất nhột. Đợi Lưu Diệu Văn vừa buông tay, anh quay người hướng về bàn ăn mà chạy thật nhanh, lưu lại một loạt dấu chân nhỏ trên sàn nhà vốn dĩ sạch sẽ, sau đó chớp chớp đôi mắt to sáng lấp lánh trông rất ngoan ngoãn, ngồi trên ghế, đôi tay thon dài nhấc đôi đũa lên rồi gắp một miếng cá bỏ vào miệng “Ôi~ Không hổ là đồ Văn ca làm!” Sau khi ăn được mỹ vị, mới nhớ đến người ngoài cửa, ánh mắt ngây thơ vô tội nhìn Lưu Diệu Văn, giống như người làm việc xấu không phải là anh ấy.


Lưu Diệu Văn dựa người vào khung cửa, ánh mắt đầy ý cười nhìn người không nói đạo lý kia, khẽ nhướng đôi mày tuấn tú, nhận mệnh cầm lấy khăn lông ban nãy bắt đầu lau sàn nhà, trong lòng thầm thở dài, ai bảo cậu thích anh đến như vậy chứ,


Biết được người kia không tức giận, Tống Á Hiên lại cong đôi mắt xinh đẹp lại, mãn nguyện thưởng thức tay nghề của Lưu Diệu Văn, đợi sau khi người kia ngồi vào chỗ, hiểu chuyện gắp một miếng cá đưa đến bên miệng cậu, Lưu Diệu Văn cứ theo đôi đũa của Tống Á Hiên mà ăn, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi gương mặt của Tống Á Hiên.


“Ngon không?” Tống Á Hiên gương mặt mong chờ nhìn Lưu Diệu Văn, như bạn nhỏ đang đợi được khen ngợi.


“Đồ anh đút đều ngon.” Nhận được câu trả lời vừa lòng, Tống Á Hiên vui vẻ xoa xoa khuôn mặt Lưu Diệu Văn, và hôn lên khuôn mặt của Lưu Diệu Văn với cái miệng dính đầy dầu của mình, Lưu Diệu Văn không để ý, thuận theo ý anh náo loạn.


Hai người cứ như thế dính lấy nhau mà ăn xong bữa cơm. Đợi đến khi Lưu Diệu Văn rửa chén xong bước ra, không nghe thấy âm thanh quen thuộc của heo nhỏ màu hồng như trước đây, lại nhìn thấy trên sofa không có người làm tổ, cậu cau mày, lấy giấy lau tay một cách qua loa rồi đi về hướng sân thượng. Tống Á Hiên quả nhiên ở đấy.


Nhà của hai người gần biển, từ ban công có thể nhìn thấy rõ trọn vẹn toàn cảnh ven biển, Tống Á Hiên cũng là vì điểm này mới chọn mua căn nhà này. Lưu Diệu Văn lặng lẽ đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, ngắm nhìn người bình thường ngông nghênh, ngang ngược giờ đây lại an an tĩnh tĩnh ngắm biến, con người vốn dĩ sáng long lanh nay lại mất đi ánh sáng, cái nhíu mày càng thêm rõ hơn. “Á Hiên, Tống Á Hiên……” Cậu nhẹ nhàng gọi tên người kia, gọi đến vài lần Tống Á Hiên mới hoàn hồn lại.


“A...ưm? Văn ca em đang gọi anh à?” Lưu Diệu Văn không đáp. Tống Á Hiên ngây người quay mình về phía Lưu Diệu Văn, do dự một lúc mới vòng tay qua cái eo rắn chắc của người con trai kia và vùi đầu vào vòng lòng cậu. Lưu Diệu Văn một mặt nghiêm túc ôm lại anh, bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại của Tống Á Hiên.


“Á Hiên, số lần gần đây anh đến bờ biển càng ngày càng nhiều rồi, làm sao vậy? Nói Văn ca nghe được không?” Tống Á Hiên nghe ra được sự quan tâm của Lưu Diệu Văn, nhưng anh không muốn trả lời. Anh cũng không biết gần đây bản thân bị làm sao nữa, anh cứ cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, anh không muốn Lưu Diệu Văn lo lắng. Nhìn thấy người trong lòng không có phản ứng, Lưu Diệu Văn cũng không cưỡng cầu, cứ như vậy cùng Tống Á Hiên ôm ôm.

“Văn ca, nếu có một ngày anh thật sự đi xuống biển rồi, em sẽ đợi anh chứ?” Người trong lòng đột nhiên lên tiếng, hỏi đến Lưu Diệu Văn vành mắt nóng hổi, cậu ngập ngừng một chút, hôn lên xoáy tóc trên đỉnh đầu Tống Á Hiên.


“Đợi, Lưu Diệu Văn sẽ luôn luôn đợi Tống Á Hiên quay về.”



02.


Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên quen nhau từ nhỏ, cậu biết bí mật của anh.


Ba của hai người là quan hệ cộng sự hợp tác rất thân, giữa hai bà mẹ cũng kết giao như chị em ruột. Thế nên khi Tống Á Hiên chào đời, hai nhà liền giành nhau định hôn ước kết thông gia, bất luận nam nữ. Ban đầu mẹ của Tống Á Hiên còn lo lắng Hiên Hiên sẽ ăn hiếp em trai em gái chào đời sau này, nhưng sau khi Lưu Diệu Văn ra đời, bà mới phát hiện bản thân đã sai hoàn toàn. Hiên Hiên chào đời sớm hơn Văn Văn một năm, mà lại là một “anh trai nhỏ” hàng thật giá thật.

Văn Văn từ lúc bắt đầu biết đi thì đã chạy theo Hiên Hiên, không phải để cùng anh chơi, mà là lo lắng anh trai nhỏ không quá thông minh này sẽ té ngã rồi sụt sùi khóc. Bản thân Văn Văn có lúc chạy quá nhanh té ngã rồi, cậu sẽ vỗ vỗ đôi chân ngắn dính bụi của bản thân, sau đó cậu đuổi theo Hiên Hiên - người chạy trước mặt cũng vì chạy nhanh quá mà ngã xuống lại khóc như mưa. Đôi tay nhỏ mũm mĩm của Văn Văn kéo lấy bàn tay lớn hơn một chút của Hiên Hiên, giúp anh vừa thổi vừa xoa những chỗ vì té mà ửng đỏ, ngọng ngịu nói “Ca, ca ca không khóc. Văn Văn phủi phủi đất sẽ không đau nữa.” Hiên Hiên khịt khịt mũi, thì thào nói “Cảm ơn, Văn, Văn Văn~” Nghe thấy giọng non nớt xen lẫn với tiếng khóc, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của Văn Văn xuất hiện một tầng đỏ, cậu ngại rồi. Giả vờ như đang chăm chú tiếp tục xoa xoa chỗ đau cho Hiên Hiên, đôi mắt nhỏ giảo hoạt lại không ngừng nhìn trộm Hiên Hiên lớn lên trông rất xinh đẹp.


Hai bà mẹ đứng từ xa chứng kiến ​​mọi chuyện thì được tràn cười cười nghiêng ngả. Trong lòng mỗi người có suy nghĩ riêng.

Mẹ Lưu: “Con trai ngoan, ma ma không phí công thương con, từ nhỏ đã biết yêu thương con dâu rồi, làm tốt lắm!”


Mẹ Tống: “Hiên Hiên cố sức đấu tranh! Con là anh trai mà!”


Hai người cứ như thế người chạy người đuổi đến lớp 9*. Tống Á Hiên lớn hơn Lưu Diệu Văn một tuổi, thành tích lại tốt, phải chuyển đến trường cấp ba trọng điểm cách nhà tương đối xa. Hai người cùng học chung từ cấp 1 đến cấp 2 chưa từng tách rời nhau. Vào đêm biết được tin tức ấy, Lưu Diệu Văn liền xông đến nhà Tống Á Hiên, hô lên “Chào ba mẹ” rồi đi vào phòng của Tống Á Hiên. Nhìn thấy người bên cạnh giường chơi điện thoại, kéo một cái liền đem người ấn lên giường.


[Nguyên tác là “Sơ Tam”, theo hệ thống giáo dục bên Trung Quốc tương đương với lớp 9 bên mình.]


“Không được đi!” Lưu Diệu Văn vừa cất tiếng, Tống Á Hiên đã rõ nguyên do cậu tức giận, vừa mới muốn dỗ dành người nọ, còn chưa mở miệng liền bị Lưu Diệu Văn cắt ngang “Không đúng, anh phải đi!” Tống Á Hiên nghe đến người kia nói đến ngây ngốc “Anh đến đó phải học tập thật tốt, biết không? Anh đã là học sinh cấp ba rồi, phải lấy học tập làm trọng yếu. Không được cùng cái nhóm nam sinh nữ sinh chơi nữa, anh phải biết giữ khoảng cách! Hiểu rõ chưa?”


“Anh đợi em một năm. Nếu mà bị em biết được anh cùng ai đó yêu đương, em sẽ đánh người đó đến nỗi không dám gặp anh, anh không được cắm sừng em!” Nghe thấy vua giấm trên người một mặt nghiêm túc “uy hiếp” anh, Tống Á Hiên lại cười đến mất cả hình tượng, vừa cười vừa gật đầu đáp ứng, duỗi ngón tay mảnh khảnh ra nhéo nhéo gương mặt của Lưu Diệu Văn.


“Vóc dáng thì nhỏ bé, thứ cần quản lại không ít.” Thanh âm trong trẻo lại gợi lên ý nghĩ xấu xa của Lưu Diệu Văn, cậu ngồi dậy đặt hai tay lên eo của Tống Á Hiên, sau đó không khách khí chọt vào phần thịt nhạy cảm, dễ nhột của người kia, nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của người trong lòng, tâm tư xấu xa của Lưu Diệu Văn đột nhiên biến mất.


“Em quản nhiều sao? Hửm?”


“Không, ha ha ha ha không nhiều, ha ha ha Văn ca, Văn ca tha cho anh đi hahahahaha…..”


Tiếng Văn ca này, gọi một lần liền trở thành xưng hô cả một đời.



03.


Lễ thành niên 18 tuổi của Tống Á Hiên là cùng Lưu Diệu Văn đi đến bờ biển, bọn họ cố tình chọn tổ chức một kì nghỉ trước đó để đón một lễ thành niên hoàn hảo. Tống Á Hiên đã lên sẵn kế hoạch trước cho tất cả, mỗi ngày không hề buồn chán cùng Lưu Diệu Văn mơ về cảnh bình minh và hoàng hôn trên bờ biển. Lưu Diệu Văn cũng kiên nhẫn kề bên anh, tất cả những điều này phải được toại nguyện.


Sau khi hai người trải qua một buổi hoàng hôn đẹp đẽ trên bờ biển, theo kế hoạch có lẽ là đến lúc về khách sạn ăn bánh kem rồi, chính thức đón sinh nhật. Nhưng Tống Á Hiên dùng lý do nhặt vỏ ốc nên ở lại rồi bảo Lưu Diệu Văn về trước. Lưu Diệu Văn vì chuẩn bị buổi tiệc bất ngờ cho Tống Á Hiên, không nghĩ nhiều, dặn dò một câu “Sớm quay về phòng” thì quay về trước rồi. Đợi đến khi cậu bố trí hết tất cả cho Tống Á Hiên rồi gọi điện thoại, lại phát hiện đối phương vẫn luôn trong trạng thái không kết nối được, đợi nữa thì đã đến mười một giờ rưỡi rồi.


Lưu Diệu Văn đột nhiên cảm thấy tim mình như bị một bàn tay to lớn bóp chặt, cậu chạy thật nhanh về phía bãi biển, phát hiện ở đó căn bản không có người. Nhìn thấy mặt nước biển bị màn đêm bao phủ, Lưu Diệu Văn cảm thấy lạnh cả người, cậu tức khắc xông vào khách sạn tìm người phụ trách giám sát vào ca chiều tối. Trong camera giám sát, Tống Á Hiên nở một nụ cười trong sáng hướng về Lưu Diệu Văn vẫy tay chào tạm biệt, đợi sau khi Lưu Diệu Văn đi, anh giống như đứa trẻ ngồi xổm nhặt vỏ ốc. Màn đêm dần dần buông xuống, Tống Á Hiên lại chầm chậm đi về phía biển, sau đó vào lúc 10 giờ thì cùng biển cả hợp thành một.


Cứ thế đến mười một giờ rưỡi, bãi biển cũng chẳng còn bóng người nữa. Lưu Diệu Văn ngây ngốc nhìn thời gian, cảm thấy máu dường như từ đỉnh đầu hoàn toàn chạy dưới chân. Đại não của cậu như một mảng trống rỗng, bàn chân nặng như chì vậy. Hốc mắt cậu đỏ hoe, trong lòng cưỡng ép bản thân nén nước mắt, lần này đến lần khác an ủi bản thân “Không phải đâu, không phải đâu, Tống Á Hiên sẽ không gặp chuyện đâu, chỉ camera giám sát bị lỗi mà thôi.”


Nghe thấy bên tai người phụ trách hoảng loạn an bài nhân viên cứu hộ, cậu hồi thần lại, mặc kệ tất cả mà xông về bờ biển, khi bước vào phần nước nông, Lưu Diệu Văn gọi tên Tống Á hiên trong tuyệt vọng, sau đó lập tức cởi bỏ áo trên người rồi lặn xuống biển, rất lâu sau mới trồi lên khỏi mặt nước để lấy hơi rồi lại lặn xuống, nước trên mặt không biết là nước biển hay nước mắt. Tống Á Hiên, xin anh đấy, đừng dọa em. Mắt của Lưu Diệu Văn bị nước biển chảy vào rát như muốn rỉ máu, cậu cùng nhân viên cứu hộ cứ như thế tìm suốt hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn không thấy bóng người, tim của Lưu Diệu Văn sắp bị nước biển ngâm đến tê liệt rồi, vào lúc cậu lần nữa lên bờ để điều chỉnh hơi thở, người phụ trách ở khách sạn vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu nén bi thương, nói ngày mai sẽ có đội cứu vớt chuyên môn đến giúp đỡ.


Lưu Diệu Văn dường như không nghe thấy, nhìn thấy từng nhân viên cứu hộ rời khỏi, cậu ngồi phệt xuống bãi cát, đôi ngươi vốn linh hoạt ngây ngốc nhìn mặt biển gợn sóng, hai mắt vừa khô vừa chát, cả con ngươi đều đỏ bừng. Tống Á Hiên, cầu xin anh quay về, có được không. Lưu Diệu Văn cứ ngồi như thế đến khi trời bầu trời bắt đầu hừng đông, mặt không cảm xúc, ngồi yên bất động như một bức tượng.


Cậu thờ thẫn nhìn về phía biển, phảng phất hình như có người nào đó xuất hiện. Tống Á Hiên…. là Tống Á Hiên!


Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên từ trong biển bước về phía cậu, máu bỗng dưng chạy lại về đại não, cậu lảo đảo đứng dậy, loạng loạng choạng choạng chạy về phía anh, đem người ôm vào trong lòng. Tống Á Hiên cả mặt đều bày tỏ xin lỗi, đau lòng mà vỗ lưng Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn cả đêm không rơi giọt lệ nào vào thời khắc nhìn thấy Tống Á Hiên liền không thể kiềm chế được nữa, giọng nói khàn đặc, gọi tên người kia một lần rồi lại một lần, Tống Á Hiên cũng hai mắt đỏ hoe, không ngừng đáp lại cậu, giữa chừng còn chêm vào vô số lời xin lỗi, Tống Á Hiên đột nhiên cảm thấy mình bị kéo về phía trước, Lưu Diệu Văn ngã xuống đất rồi.


Khi Lưu Diệu Văn mở mắt ra lần nữa là một mảng trắng tinh, trong không khí ngập tràn mùi nước sát trùng, như nghĩ đến gì đó, tim Lưu Diệu Văn đập thình thịch, nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu chống tay ngồi dậy rồi chuẩn bị xuống giường.


“Ây, ây! Em sao lại ngồi dậy rồi, mau nằm xuống. Bác sĩ bảo em mệt quá rồi.” Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc xách một cái túi từ cửa phòng bệnh đi tới, trái tim Lưu Diệu Văn mới bình tĩnh lại.


“Tống Á Hiên nhi………”


“Ưm, anh đây.” Nghe thấy giọng nói khàn đặc, Tống Á Hiên vô cùng đau lòng, anh vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Lưu Diệu Văn, vào lúc chuẩn bị hạ tay xuống liền bị Lưu Diệu Văn bắt lấy.


“Hiên nhi, anh có biết em đã mơ thấy một ác mộng vô cùng đáng sợ không. Em mơ thấy chúng ta đi đến bờ biển rồi, anh lại rơi xuống biển sâu. Em tìm không được anh, những người bên cạnh cũng nói anh không còn nữa……….” Tống Á Hiên vừa muốn cười vừa đau lòng nhìn chú cún to lớn Lưu Diệu Văn cả mặt viết rõ hai chữ “đáng thương”, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu như muốn cậu yên lòng.


“Văn ca, chuyện anh sắp nói đây, em có thể sẽ không tin, nhưng mà chuyện đấy là thật.” Lưu Diệu Văn vừa mới bình thường lại đột ngột trở nên căng thẳng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm người rất ít khi nghiêm túc trước mặt, vô thức gật gật đầu.


Tống Á Hiên chầm chậm vén áo tay ngắn của bản thân lên, Lưu Diệu Văn nhìn thấy vòng eo trắng nõn của Tống Á Hiên hiện rõ rệt một hàng vảy cá màu xanh lam nhạt mà không thể nào tin vào mắt. Cậu không kìm được lòng sờ lên đó, rất nhẵn bóng, là cái kiểu vảy cá thật sự, nhưng sáng bóng hơn so với vảy cá bình thường.


“Tối hôm qua, anh đã chìm xuống đáy biển. Ở đấy hình như có thứ gì đó vẫn luôn kêu gọi anh, anh khống chế không được cơ thể mình. Văn ca em biết rồi đấy, anh không biết bơi. Anh không có cách nào bơi lên khỏi mặt biển để hô hấp, cứ thế bị nước biển áp đến mức ngạt thở. Anh tưởng rằng anh chết rồi. Nhưng cuối cùng anh lại sống trở lại một cách kì diệu. Anh nhìn thấy đôi chân anh biến thành đuôi cá, ở dưới biển không rõ vì sao có thể tự do hô hấp được. Tựa như người cá trong phim khoa học viễn tưởng vậy. Cho đến sáng sớm, đuôi cá biến mất, anh mới dám bơi lên mặt biển gặp em. Xin lỗi Văn ca, khiến em lo lắng rồi.”


Nghe xong lời giải thích của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng vảy cá hàng thật giá thật trên eo của Tống Á Hiên khiến cậu không thể không tin. Tống Á Hiên nhìn thấy Lưu Diệu Văn rề rà không phản ứng, trái tim như rơi xuống đáy vực. “Văn ca...em có phải không cần anh nữa không…….” Câu hỏi nhẹ nhàng thận trọng mà chạm vào trái tim của Lưu Diệu Văn, cậu đem Tống Á Hiên dịu dàng ôm vào lòng.


“Nghĩ bậy gì đấy? Lưu Diệu Văn vĩnh viễn yêu Tống Á Hiên mà. Người em yêu là anh, bất kể tất cả nhân tố đặc thù.” Ánh nắng chiếu vào phòng bệnh, cứ như thế tĩnh lặng bao bọc lấy một đôi mỹ nam*.


[Nguyên tác là “bích nhân” ý khen người đẹp như ngọc bích, chỉ người đẹp mà “người đẹp” bên mình chủ yếu dùng cho nữ nên ở đây mình thay thành “mỹ nam”.]


Hai người họ về sau sẽ luôn ôm nhau như vậy.



04.


Lưu luyến không nỡ rời xa sau khi ôm nhau, Tống Á Hiên nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi Lưu Diệu Văn một cái, âm thanh trong trẻo bảo Lưu Diệu Văn phải đi mau, đừng đi làm trễ. Lưu Diệu Văn cả mặt không tình nguyện “Cái đám mọt sách đó đâu có đẹp như Hiên Hiên nhà em, hôn một cái, hôn một lần nữa thì em sẽ đi.” Dáng vẻ vô cùng đáng thương. Tống Á Hiên giả vờ không kiên nhẫn lại hôn lên môi Lưu Diệu Văn một lần nữa, và rời đi ngay lập tức. Đôi tay ngọc ngà đã đẩy "con chó lớn" không muốn rời đi, nhưng ngón tay lại vô thức móc lấy bàn tay xương xẩu của cậu. Lưu Diệu Văn đáp lại bằng cách nắm chặt tay Tống Á Hiên, đặt xuống một nụ hôn giữa lông mày và đôi mắt trong sáng của người kia, rồi mới rời khỏi cửa. Giọng nói từ tính để lại một câu ở trước cửa chờ em quay về. Tống Á Hiên dùng giọng sữa kéo dài nói: “Được rồi ~ Tạm biệt Văn ca!” Anh mỉm cười nhìn Lưu Diệu Văn rời đi qua mắt mèo trên cửa, sau đó ngã vào ghế sô pha.


Sau khi Lưu Diệu Văn đi, trong nhà vô cùng vắng vẻ. Anh vô cùng buồn chán bật tivi muốn xem heo nhỏ màu hồng mà Văn ca yêu thích nhất. Vừa nhớ đến dáng vẻ Lưu Diệu Văn trước mặt người khác thì cao lãnh, lạnh lùng còn ở với bản thân thì giống như một chú cún to lớn vậy, anh chính là không ngừng thích cậu được.


A, đã bắt đầu nhớ Văn ca rồi.


Xem phim qua nửa ngày, điện thoại đột nhiên kêu lên. Tống Á Hiên cứ tưởng là thời gian nghỉ ngơi của Lưu Diệu Văn đến rồi, vui vẻ bắt máy.


“Wei~ Văn……” Không đợi Tống Á Hiên gọi xong biệt danh quen thuộc, anh liền nhíu chặt lông mày, đôi mày thanh tú thuận theo giọng người đàn ông trong điện thoại càng ngày càng nhíu chặt lông mày. Đến khi kết thúc cuộc gọi, anh lập tức xông ra khỏi nhà.


Hôm nay Lưu Diệu Văn đi đến phòng nghiên cứu luôn cảm thấy mỗi một nhân viên công tác dường như đều khác thường. Cụ thể khác thường ở đâu thì cậu nhất thời không nói lên được, chỉ cảm thấy ánh mắt của bọn họ không được bình thường. Lưu Diệu Văn không nghĩ nhiều liền đi theo lão Vương - người chỉ đạo của cậu bắt đầu một ngày làm việc.


Người học vấn cao, có thể tâm tư cũng khiến người khác không đoán được. Lưu Diệu Văn âm thầm suy đoán trong lòng, đón lấy cà phê của lão sư đưa qua, đáp một tiếng cảm ơn rồi uống. Trong chốc lát, Lưu Diệu Văn chỉ cảm thấy đại não mê mê man man. Cậu lắc lắc đầu để duy trì tỉnh táo, bàn chân lại bỗng dưng mềm nhũn, theo sau đó thì mất hẳn ý thức. Tình huống….gì thế này……


Lưu Diệu Văn khó chịu cử động cổ tay, phát hiện tay của bản thân hình như bị trói buộc tại một vật gì đó. Cậu nhíu mày mở mắt, đập vào mắt cậu là một bể nước khổ to cao đến hơn mười mét. Cậu ngước mắt lên thì nhìn thấy Tống Á Hiên đang bị một nhân viên thực nghiệm áp giải đến đứng cạnh bệ nhảy của bể nước. “Tống Á Hiên nhi!” Lưu Diệu Văn đột nhiên trở nên căng thẳng, vùng vẫy như muốn thoát khỏi sự trói buộc, chẳng biết vì sao tay chân cậu đều bị sợi dây thừng dày lại bền chắc trói trên ghế. “Thả tôi ra! Các người muốn làm gì vậy? Làm gì vậy?!” Lưu Diệu Văn sốt ruột đến nỗi mắt nổi lên tia máu đỏ chót, chẳng còn gương mặt băng lãnh như ngày trước.


Một bàn tay thô ráp đặt lên đôi vai đang không ngừng cử động của Lưu Diệu Văn, mạnh bạo đem cậu ấn chặt vào lưng ghế. Âm thanh quen thuộc từ bên tai Lưu Diệu Văn vang lên, mang theo ý cười không che giấu không được. “Bình tĩnh nào, tiểu Văn. Đây sẽ là kì tích mà cậu không nhìn thấy được trên sách vở.” Là lão Vương, cái vị “lão sư gương mẫu” nhã nhặn nhất, xem trọng cậu nhất. Đôi mắt đỏ ngầu của Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm vào gương mặt đầy nếp nhăn, nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.


“Trong lúc vận động quá mức, con người thường sẽ rơi vào tình trạng hô hấp khó khăn, tứ chi không có sức lực, đó là cực điểm của người. Nếu như đột phá cái cực điểm đó, người sẽ đột nhiên hô hấp đều đặn, thân thể biến thành có lực và vô cùng nhẹ nhõm. Đây chính là hơi thở thứ hai. Nhưng trong gen của rất ít người, lại có hơi thở thứ hai đặc biệt hơn nữa. Người sở hữu mấy kiểu gen đó có thể ngạt thở dưới biển, sau đó lại mọc ra đuôi cá, trở thành người cá đã được đề cập qua. Ha ha ha ha……… bạn trai nhỏ của cậu chính là bộ phận nhỏ đó.”


“Ông đang nói bừa gì vậy! Tống Á Hiên nhi, anh ấy chỉ là một người bình thường! Anh ấy không phải công cụ thử nghiệm của các người! Các người thả anh ấy ra!” Lưu Diệu Văn căn bản không nghe lọt tay lời nói của lão sư chỉ đạo, tâm trí cậu hiện tại toàn bộ đều đặt lên người Tống Á Hiên. Cậu không dám tưởng tượng sau khi cái đám người điên này biết được Tống Á Hiên là người cá sẽ làm gì với anh ấy. Lưu Diệu Văn cứ thế điên cuồng vùng vẫy trên ghế, hét vào đám người một mặt lạnh băng kia bảo bọn họ thả người.


Lão Vương lại không quản ý kiến của Lưu Diệu Văn “Cậu sẽ biết được cậu ta là gì thôi. Bắt đầu đi!” Một tiếng hạ lệnh tựa như lời thì thầm của ác quỷ, đem Tống Á Hiên đẩy đến bờ vực cái chết.


“Ngừng tay đi! Ngừng tay! Các người đây là đang giết người đó! Anh ấy không biết bơi! Ngừng tay đi!!!” Lưu Diệu Văn gào thét, chiếc ghế không chịu được sự lay động quá lớn nên ngã xuống đất. Những người xung quanh chỉ lạnh lùng nhìn nhau.


Tống Á Hiên không quên nhìn vào mắt Lưu Diệu Văn thật lâu, sau đó nhắm đôi mắt chứa đầy sao rồi ngã vào bể nước. “Tống Á Hiên nhi!!!!” Gân xanh trên cổ Lưu Diệu Văn nổi lên từng chút một khi nhìn thấy người trong bể nước đang dần dần chìm xuống. Chiếc ghế va chạm với mặt đất phát ra âm thanh rầu rĩ. Lưu Diệu Văn áp mặt xuống nền đất lạnh, nhưng đôi mắt nóng rực, nước mắt không ngừng chảy xuống. Cậu nhìn dáng vẻ chìm xuống của Tống Á Hiên, ngốc nghếch lại cố chấp kêu to: “Thả tôi ra, mau cứu anh ấy! Cứu anh ấy!” Tống Á Hiên trong bể nước đột nhiên vùng vẫy, một trận la hét hưng phấn bên cạnh vang lên, lại như bóp chặt lấy trái tim của Lưu Diệu Văn.


Tống Á Hiên đột nhiên mở mắt ra, khua tay múa chân muốn bơi về phía thành bể nước, sau khi phun ra một chuỗi bọt khí thì triệt để nhắm mắt, không còn phản ứng nữa, thân hình gầy gò cứ như vậy mà chìm xuống dưới “Tống Á……!!!” Lưu Diệu Văn bấy giờ la đến khàn hết cổ họng, thậm chí không thể phát ra âm thanh cuối cùng. Một mảng máu lớn nhuộm trên sợi dây thừng dày và cuối cùng nó cũng tách ra khỏi cổ tay Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn lập tức bò dậy cởi dây thừng buộc trên chân, sau đó ba bước liền chạy tới thành bể nước, đẩy nhân viên thí nghiệm cả mặt sợ hãi muốn nhảy nhưng lại không nhảy ở bên cạnh ra, không chút do dự nhảy xuống bể nước. Một số người nhát gan ở bên dưới cho rằng có chuyện không hay xảy ra nên đã lén lút báo cảnh sát và gọi xe cấp cứu. Cảnh tượng vô cùng hoảng loạn.


Nụ cười ban đầu trên mặt lão Vương giờ đây cứng ngắc lại, nhất thời không biết nên thu dọn hiện trường như thế nào. Ông ta thật ra là xem đoạn phim của một người bạn đưa cho mới cho rằng Tống Á Hiên có gen người cá, ông ta cũng không nắm rõ. Trong đoạn phim, Tống Á Hiên đột nhiên bước ra từ biển vào sáng sớm tinh tinh mơ, trên mặt thoắt ẩn thoắt hiện vảy cá phát ra ánh sáng xanh mờ nhạt, nhìn không được rõ, anh cứ như thế mà cùng Lưu Diệu Văn ôm nhau bên bờ biển. Đối với một nhà nghiên cứu gen người cá dành nửa đời người nhưng chẳng có kết quả mà nói, đây là một sự hấp dẫn rất lớn. Thế nên ông ta không hề do dự liền bắt cóc “đồ đệ cưng” Lưu Diệu Văn, ép Tống Á Hiên đến đây, sau đó cởi bỏ lớp mặt nạ của mình. Nhưng phản ứng của Lưu Diệu Văn và cái chết của Tống Á Hiên nói cho ông ta biết rằng, ông ta sai rồi. Ông ta tin sai người, còn giết cả mạng người. Lão Vương mơ màng nhìn Lưu Diệu Văn bước chân vội vã chạy ra ngoài, nhất thời ngồi bệt xuống đất, rồi ngất đi.


Trên đường chạy đến ga-ra, trái tim Lưu Diệu Văn như bị mảnh vỡ thủy tinh cọ vào, đau đến không thở được. Cậu ôm lấy Tống Á Hiên lạnh ngắt, nước mắt rơi lã chã xuống gương mặt tái nhợt của anh “Hiên Hiên, Hiên Hiên tỉnh lại, đừng dọa Văn ca. Văn, Văn ca hiện tại sẽ đưa anh về nhà. Không sao đâu, sẽ không có chuyện gì đâu….” Câu cuối cùng chẳng biết là an ủi Tống Á Hiên, hay là an ủi bản thân, giọng Lưu Diệu Văn không ngừng run rẩy. Cậu sợ rồi, cậu sợ rằng Tống Á Hiên sẽ đột nhiên rời đi lần nữa.


Người trong lòng đột nhiên nhíu mày, lồng ngực phập phồng hít một hơi thật lớn, vừa ho khan vừa mở mắt ra thì bắt gặp đôi mắt đỏ hoe của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn đang khóc bỗng ngơ ngác. Tống Á Hiên hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, hai tay tự nhiên ôm lấy cổ của Lưu Diệu Văn, cười đến rất sảng khoái, giống như một đứa trẻ thành công thực hiện trò đùa. Lưu Diệu Văn đột nhiên hiểu ra, và cười theo anh. Bàn tay bất giác ôm người kia chặt hơn.


“Văn ca ~ Làm ơn đó, anh là người cá ~ Người cá thì sao có thể dễ dàng bị chết đuối được ~”


Tống Á Hiên không ngừng làm nũng trong lòng Lưu Diệu Văn, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lên bờ vai rộng của Lưu Diệu Văn. Lưu Diệu Văn cười nói đúng vậy, sau đó thay đổi sắc mặt nói là không đúng.


“Lần sau, đừng làm em sợ như vậy, biết không?!” Vốn dĩ là những lời lẽ ra phải nghiêm túc nhưng bị giọng điệu dịu dàng lại cưng chiều của Lưu Diệu Văn biến thành một chút uy nghiêm không có. Tống Á Hiên gật đầu như giã tỏi, sau khi dừng lại thì dùng đôi mắt sáng ngời ngắm nhìn Lưu Diệu Văn, trông thấy bản thân trong mắt cậu, sau đó trước mắt anh là hình ảnh phóng to của lông mi Lưu Diệu Văn. Anh ôm chặt cổ Lưu Diệu Văn, nhắm mắt đáp lại cậu. Nụ hôn này vừa nồng nàn lại kéo dài.


Hai người hôn nhau rất lâu, Tống Á Hiên mới luyến tiếc đẩy Lưu Diệu Văn ra. “Văn ca~ Vừa nãy trong nước ngọt ngâm lâu quá rồi, chân anh rất ngứa, muốn đi ra biển.” Lưu Diệu Văn khàn giọng đồng ý, sau đó lái xe như bay đến vùng biển yên tĩnh, không bóng người.


Trong phòng thực nghiệm lần nữa hỗn loạn thì cũng không phải là việc bọn họ quan tâm nữa rồi.



05.


Vài tháng sau, ở vùng biển đất rộng người thưa nọ, xuất hiện một hộ gia đình mới đến ngụ trú.


Đêm mùa hạ trời se lạnh, Tống Á Hiên yên tĩnh ngâm mình trong nước biển. Ánh trăng chiếu rọi xuống mặt biển, ngoài ánh bạc của trăng trên mặt nước, còn có ánh sáng xanh óng ánh thoắt ẩn thoắt hiện của lớp vảy.


“Tống Á Hiên nhi, nên về nhà ăn cơm rồi!”


Tại vùng biển không người, hai người bắt đầu hơi thở thứ hai, tiếp tục yêu thương nhau.


-----------------------------------------------

Tác giả: 瓶装困仔. (Lofter)

Edit: Tiểu Khả (XK)

Độ ngọt: ★★★★

>>Nhân viên nghiên cứu sinh vật hải dương Văn x Thuộc tính nhân ngư ẩn giấu Hiên

>>Trúc mã trúc mã Văn Văn sủng Hiên Hiên từ nhỏ

>>Tự thiết lập nhân vật: kết hôn đồng tính hợp pháp, Văn Văn biết nấu cơm

BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ

VUI LÒNG KHÔNG MANG RA NGOÀI KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP

KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!!!



Canh cá cay

Trứng hấp hải sản

19 views0 comments
bottom of page