top of page
Search

Tiếng gọi quen thuộc

Updated: Mar 13, 2021

Bạn học tiểu Lưu đang nhập tâm chụp ảnh.

Tách tách tách tách

"Được rồi! Được rồi! Đổi pose."

Các staff hướng dẫn 4399 kiểu.

Tách tách tách tách tách. Tiếng máy ảnh vang lên kèm với những tia flash chớp nhoáng vẫn liên hồi không ngớt .

"Lưu Diệu Văn~Văn ca~" một giọng nói vừa êm tai vừa thân quen truyền đến bên tai tiểu Lưu.

Lưu Diệu Văn vô thức quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng gọi, bắt gặp Tống Á Hiên đứng bên cạnh nhiếp ảnh lão sư đang cười rất ư là ngọt ngào. Trên tay anh giơ giơ điện thoại hình như có gì muốn cho cậu xem.

Không quản là đang chụp hình, cậu không tự chủ nở một nụ cười siêu cấp dịu dàng, khoe hàm răng chắc khỏe.

Dàn staff hoảng rồi, thật sự hoảng rồi.

"Tiểu Lưu em đang chụp hình đó!"

"Không phải em muốn cool ngầu sao? Sao lại cười rồi?"

"Ôi mẹ ơi, tiểu Lưu cười lên trông cũng ổn phết"

"Nhưng ẻm bảo ẻm muốn ngầu mà?"

"Thấy bảo bối liền mất khả năng khống chế rồi?"

Lúc này, tiểu Tống nhận ra mình vừa mới phá hỏng "đại sự", liền ríu rít cuối đầu xin lỗi.

"Nhiếp ảnh lão sư, chúng ta có thể chụp lại được không?" Tiểu Tống nhỏ giọng hỏi.

"Không cần! Không cần đâu! Đã xong rồi!"

"Thật sao?"

"Cậu bé này có góc nghiêng trông thật không tồi. Đây cậu xem đi!"

Tống Á Hiên đón lấy máy ảnh. Nhìn người trong ảnh bất giác kéo lên một nụ cười.

Các staff đều chạy lại xem tấm ảnh mà nhiếp ảnh lão sư chọn như đàn kiến bu viên kẹo ngọt.

"Hmm. Nhìn cũng ổn phết"

"Ui may quá, cứ ngỡ phải chụp lại"

"Lão sư thật đỉnh. Chụp được góc nghiêng thần thánh này"

"Lão sư lợi hại quá rồi!"

"Soái đấy chứ?"

"Tiểu Tống lão sư thấy thế nào? Soái chứ?" đáng khen cho chị staff này vì đã chột trúng tim đen của bạn nhỏ nào đó.

Đại não của bạn nhỏ nào đó ngưng thần hồi lâu, hai má dần dần phiếm hồng lên. Ngại rồi!

Bạn học tiểu Lưu vẫn luôn quan sát đại cục, thế tiểu bảo bối vì nhìn thấy nhan sắc của mình mà xấu hổ đến đỏ hết cả mặt thì không khỏi cảm thấy đáng yêu.

Nói chứ bảo bối khả ái thế này vẫn nên mang về giấu đi, kẻo bị người khác bắt mất.

"Tống Á Hiên, nãy anh gọi em có việc gì?"

Như người đuối nước nắm được phao cứu sinh, tiểu Tống trả lại máy ảnh, thành công len khỏi đoàn người và vờ như không nghe được chị staff kia hỏi gì.

"Có cái này thú vị lắm muốn cho em xem."

Thế là ở một góc nào đó, có hai người nằm trên sofa cùng xem một cái điện thoại quấn vào nhau thành một đoàn, cười ha hả không ngừng.

Bỗng tiểu Lưu ngồi bật dậy.

"Sao thế?"

"Anh còn chưa trả lời tỷ tỷ kia."

"Trả lời gì cơ?"

"Em soái chứ?"

"Ả?"

"Anh bày ra cái mặt gì thế? Nhìn ngốc chết đi được?"

"Em mới ngốc"

"Được. Em ngốc"

"Nhưng anh chưa trả lời câu hỏi của em"

"Aissss, em có bệnh không? Sao lại hỏi như thế?"

Cơ chế đỏ mặt của bạn nhỏ đó tự động được kích hoạt rồi.

"Anh trả lời em đi! Em soái không?"

"..."

"Tống Á Hiên nhi~"

"..."

"Mau trả lời em đi~"

"Soái a~"

Dứt lời, tiểu Tống liền lấy hai tay ôm mặt, hận không thể tìm cái hố chui xuống.

Tiểu Lưu ngồi bên cạnh vừa mãn nguyện vì được tiểu bảo bối khen, vừa đắc ý khi nhìn thấy "ca ca" bị cậu chọc đến cả mặt đều đỏ như quả cà chua.

"Anh ngại gì chứ? Cũng chỉ là khen em vài câu như mọi ngày anh khen tiểu Mã ca và tiểu Trương Trương thôi mà"

"..."

Nội tâm tiểu Tống: Vì là em, anh mới ngại đấy!

 

Đều là bịa đấy, đều là bịa đấy, đều là bịa đấy!

KHÔNG GÁN LÊN NGƯỜI THẬT!

Cre pic: @时代少年团

Cre by Mỗi ngày một bát cẩu lương

















"Ca ca dễ thương

Đệ đệ cool ngầu

Ca ca càng dễ ngại

Đệ đệ càng thích chọc"


Người ta có câu: "Hành động bình thường nhất chứng tỏ con trai thích bạn là khi họ thường xuyên chọc bạn." Bởi thế tiểu Lưu đã âm thầm trở thành người chơi hệ "đệ đệ hay chọc ghẹo ca ca".


 
 
 

Comments


©2021 by Mỗi ngày một bát cẩu lương 4399 

bottom of page